
Bà cụ Tâm, một người nhặt ve chai, sống cô độc dưới gầm cầu đã hơn hai mươi năm. Nơi đó, giữa tiếng ồn ào của phố thị, bà dựng một túp lều nhỏ từ những tấm bìa cũ, che mưa che nắng qua ngày. Mỗi buổi sáng, bà ngồi bên đống ve chai, mắt hướng về phía đông, nơi ánh bình minh ló dạng. Đó cũng là nơi con gái bà, Lan, đã bỏ đi cách đây hai mươi năm, khi gia đình rơi vào cảnh túng quẫn. Lan lúc ấy mới mười tám, không chịu nổi cái nghèo, đã rời nhà với lời hứa sẽ trở về khi cuộc sống khá hơn. Nhưng hai mươi năm trôi qua, không một lá thư, không một tin tức. Chỉ có chiếc lắc bạc – món quà bà Tâm chắt chiu dành dụm mua tặng con trước ngày cô đi – là ký ức còn sót lại, lấp lánh trong tâm trí bà.
Dù thời gian phủ lớp bụi mờ lên hy vọng, bà vẫn tin một ngày Lan sẽ trở về. Mỗi bước chân lê trên đường nhặt ve chai, bà đều ngó nghiêng, mong bắt gặp bóng dáng quen thuộc. Nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu của chính mình và tiếng gió lạnh thổi qua gầm cầu.
Một buổi chiều, trời đổ mưa như trút nước. Bà Tâm, trên đường trở về túp lều, áo quần ướt sũng, chợt thấy một cô bé khoảng mười lăm tuổi đi lững lờ dưới mưa. Cô bé áo trắng, tóc rối bời, bước chân vô định. Thương cảm, bà vội chạy đến, kéo cô bé vào mái hiên gần đó để trú mưa. “Cháu ơi, sao đi dưới mưa thế này? Nhà cháu đâu?” – bà hỏi, giọng run run vì lạnh. Cô bé ngước đôi mắt đỏ hoe, òa khóc nức nở, không nói được lời nào. Bà Tâm vội nắm tay cô bé để an ủi, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, bà bàng hoàng. Trên cổ tay nhỏ nhắn của cô bé là chiếc lắc bạc – đúng chiếc lắc bà mua cho Lan cách đây ba mươi lăm năm, với hoa văn khắc tinh xảo mà bà không thể nhầm lẫn.
Bà Tâm như đứng không vững, tay run rẩy, miệng lắp bắp: “Cháu… cháu tên gì? Mẹ cháu là ai?” Cô bé, vẫn còn nức nở, trả lời: “Cháu tên Minh Anh. Mẹ cháu là giám đốc một công ty lớn…” Giọng cô bé vang lên, nhưng với bà Tâm, nó như tiếng sét ngang tai. Bà cố giữ bình tĩnh, kéo cô bé ngồi xuống mái hiên, nhẹ nhàng hỏi thêm vài câu. Minh Anh kể mẹ cháu tên Lan, từng sống ở một khu phố nghèo trước khi thành đạt. Mỗi mẩu chuyện như một mảnh ghép, khiến trái tim bà đập mạnh, vừa hy vọng vừa sợ hãi.
Lát sau, hai người đàn ông mặc đồ đen, dáng vẻ như vệ sĩ, xuất hiện. Họ tìm Minh Anh, nói cô bé đã bỏ nhà đi sau khi cãi nhau với mẹ. Trước khi họ đưa cô bé lên xe, bà Tâm vội xin số điện thoại của mẹ Minh Anh, giọng nghẹn ngào: “Cô ơi, làm ơn cho tôi số của mẹ cháu, tôi có chuyện quan trọng cần nói.” Minh Anh, dù ngạc nhiên, vẫn đọc số điện thoại trước khi lên xe rời đi. Bà Tâm đứng dưới mưa, nắm chặt mẩu giấy ghi số, lòng dậy sóng.
Đêm ấy, bà không ngủ. Ngồi co ro trong túp lều, bà nhìn chiếc điện thoại cũ kỹ – món đồ quý giá nhất bà sở hữu – và đấu tranh với chính mình. Liệu có phải Lan, con gái bà? Liệu cô ấy có còn nhớ người mẹ già này? Rồi, khi ánh bình minh ló dạng ở phía đông, bà lấy hết can đảm bấm số. Chuông reo, và một giọng nói vang lên ở đầu dây bên kia – giọng nói mà bà không thể quên, dù đã hai mươi năm trôi qua. “Alo, ai đó?” – giọng Lan, giờ trầm và đĩnh đạc hơn, nhưng vẫn là cô con gái ngày nào.
Bà Tâm nghẹn ngào: “Lan… con ơi… là mẹ đây…” Đầu dây bên kia im lặng, rồi tiếng khóc bật ra. Lan kể rằng cô đã thành công, đã tìm mẹ nhiều lần nhưng không biết bà ở đâu. Cô giữ chiếc lắc bạc như báu vật, rồi truyền lại cho Minh Anh, không ngờ chính nó đã dẫn lối để hai mẹ con tìm lại nhau. Hôm sau, một chiếc xe dừng dưới gầm cầu. Lan bước xuống, ôm chầm lấy mẹ trong nước mắt. Minh Anh đứng bên, ngơ ngác nhìn bà ngoại mà em vừa gặp dưới mưa hôm qua.
Từ đó, bà Tâm không còn sống dưới gầm cầu. Bà chuyển về sống cùng con gái và cháu ngoại. Chiếc lắc bạc, giờ nằm trong khung kính trên bàn khách, không chỉ là món quà của quá khứ, mà còn là sợi dây gắn kết một gia đình từng lạc mất nhau.
News
2 năm trời vợ chồng tôi không có c;o;n, bỗng 1 ngày tôi phát hiện thứ khung:khiep bên trong cốc chè đậu đỏ chị dâu mua cho mỗi ngày, tới khi bố chồng h:;ấp h;;ối, tôi lẳng lặng đem ra một tờ giấy xét nghiệm, cả nhà chồng ò;a lên kh;óc n;ức n;ở, riêng chị dâu quỳ gối x;in tôi tha thứ rồi cũng bỏ nhà ra đi…
Tôi và chị dâu là chị em dâu trong một gia đình đông người. Chị biết tôi thích chè đậu…
CHÍNH THỨC khởi công cầu Tứ Liên bắc qua Đông Anh: Hình ảnh mới nhất khiến cả nước phải vỗ tay vì “đẹp như châu Âu”
Hôm nay 19/5, lễ khởi công cầu Tứ Liên và đường hai đầu cầu từ nút giao với đường Nghi…
Không thể tin nổi: Người dân Hà Nội đang nạp vào người thứ gì thế này, nhìn cận cảnh mà khỏi dám đi chợ, thật d;;ã m;;an
Những ngày qua, liên tiếp các vụ thực phẩm bẩn với hàng chục tấn hàng hoá bị lực lượng Cảnh…
Ngân hàng nhà nước lên tiếng “ch:ấn chỉnh”: Chiều nay vàng giảm còn bao nhiêu?
Giá vàng trong nước sáng đầu tuần tăng theo giá vàng thế giới. Liên quan quản lý thị trường vàng, Ngân…
Giá vàng trưa 19/5: Ngân hàng nhà nước chính thức thông báo, nhà đầu tư chuẩn bị tinh thần
Giá vàng trong nước sáng đầu tuần tăng theo giá vàng thế giới. Liên quan quản lý thị trường vàng, Ngân…
Hai vợ chồng chắt chiu bao nhiêu năm trời mới được 2 tỷ để mua nhà chung cư, mẹ chồng “tốt bụng” liền tặng cho mảnh đất để có nhà mặt đất, ai ngờ tới ngày nhận sổ đỏ tôi như ch:ee:ttt lặng khi mở ra xem, chồng tôi có v;;an x;;in chục lần tôi cũng nhất quyết l;;y h:ôn….
Tôi và chồng kết hôn được 15 năm. Chúng tôi không phải là cặp đôi dư dả về tiền bạc,…
End of content
No more pages to load
Next page