Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, bà nội hối hận quá muộn!

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, bà nội hối hận quá muộn!
Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, bà nội hối hận quá muộn!

Ở vùng quê nghèo miền Trung, sau khi cha mẹ mất trong một vụ tai nạn, Hưng – người anh cả mới 22 tuổi – trở thành trụ cột duy nhất của gia đình. Dưới anh là ba cô em gái còn nhỏ dại: Thảo, Vy và Hân. Lúc ấy, người thân bên nội chẳng ai muốn cưu mang. Đặc biệt là bà nội – người từng ghét mẹ anh vì cho rằng bà không “môn đăng hộ đối” – lạnh lùng quay mặt đi, để mặc bốn anh em tự bươn chải.

Hưng bỏ lại giấc mơ đại học, gác lại cả tuổi trẻ và chuyện vợ con. Anh lao vào làm phụ hồ, bốc vác, có khi đi làm xa cả năm không về, chỉ mong tích cóp đủ tiền nuôi em ăn học.

Anh Hưng không chỉ nuôi em, mà còn dạy dỗ các em sống tử tế, lễ nghĩa. “Người nghèo có thể thiếu tiền, nhưng không được thiếu nhân cách”, anh thường nói vậy.

Năm tháng trôi qua, sự hy sinh thầm lặng của Hưng dần kết trái:

Thảo, cô chị cả, học giỏi và trở thành bác sĩ đa khoa. Cô về làm việc tại một bệnh viện quận ở TP.HCM, rồi kết hôn với một đồng nghiệp – là con trai một gia đình tử tế, hiền hậu.

Vy, cô em thứ hai, mê kinh doanh từ nhỏ. Sau thời gian vừa học vừa làm, cô mở được chuỗi cửa hàng thời trang nhỏ. Cô kết hôn với một người chồng cùng chí hướng – không giàu sang, nhưng giỏi giang và biết trân quý những giá trị thật.

Bài viết liên quan  Đề nghị kỷ luật nguyên Phó Thủ tướng Trương Hòa Bình

Hân, cô út, là nghệ sĩ violin. Nhờ sự đỡ đầu của một giáo viên cũ, cô từng đạt giải trong một cuộc thi khu vực và sau đó được học bổng ngắn hạn tại nước ngoài. Cô trở thành giáo viên dạy nhạc và biểu diễn bán chuyên, sống với đam mê. Người chồng của Hân là con trai của một người làm bất động sản, yêu nghệ thuật và luôn ủng hộ cô trong mọi việc.

Khi cả ba người cùng quyết định tổ chức một lễ cưới chung – không phải vì trùng hợp, mà vì muốn tri ân người anh cả, người cha lặng thầm của cuộc đời họ – làng quê nhỏ lần đầu chứng kiến một ngày vui rộn ràng đến thế. Hưng mặc bộ vest đơn giản nhưng chỉnh tề, đứng lặng giữa đám đông, rơi nước mắt. Không phải vì buồn, mà vì tự hào. Mãn nguyện.

Thế nhưng…

Chưa đầy một tuần sau lễ cưới, bà nội – người năm xưa từng đuổi mẹ con Hưng ra khỏi nhà sau khi cha mất – bất ngờ xuất hiện. Bà tóc bạc trắng, chống gậy, đi cùng một người cháu họ xa mà Hưng từng không quen biết.

Bà kể khổ: rằng già rồi, không nơi nương tựa; rằng ngày xưa chỉ vì giận mẹ Hưng chứ “có bao giờ ghét mấy đứa nhỏ đâu”. Bà nói, bây giờ thấy các cháu nên người nên mới “tìm về máu mủ” – mong được gửi ít tiền dưỡng già.

Bài viết liên quan  Những ngày cuối cùng Ốc Thanh Vân ở Úc: Thanh lý sạch đồ đạc, bật mí khoảnh khắc “giọt nước tràn ly”

Ba cô em gái nhìn nhau, không nói gì. Họ vẫn nhớ những năm tháng đói rét, ngủ ngoài hiên nhà người khác, mẹ họ ốm mà không có thuốc, và người bà này – đứng trên thềm, đóng chặt cửa.

Hưng bước ra, nhìn bà, giọng nhẹ nhàng:

“Chúng cháu không hẹp hòi với ai, kể cả người từng ruồng rẫy. Nhưng t:iền không thể mua lại tình thân đã đánh mất. Bà cần gì, cháu vẫn giúp – như giúp một người già cô đơn. Không phải vì bà là bà nội… mà vì bà là một con người cần được giúp. Vậy thôi.”

Bà nội im lặng. Người cháu họ cúi đầu chào rồi dìu bà ra về. Không còn nước mắt. Chỉ có gió chiều thổi qua hiên nhà, xào xạc như tiếng thời gian đang nhắc lại những điều không thể quên.

Sau hôm đó, mỗi tháng bốn anh em góp tiền gửi về cho bà, đủ để bà ăn uống, khám bệnh, có người chăm sóc lúc ốm đau như làm tròn nghĩa vụ của cha mẹ đã mất…

Nguồn: https://sohuutritue.net.vn/anh-trai-tu-bo-uoc-mo-nuoi-3-em-gai-thanh-tai-ba-noi-hoi-han-qua-muon-d289047.html