Bà lão bán rau nhận nuôi 5 đứa trẻ mồ côi bị cả xã chửi, 18 năm sau điều kỳ diệu đã đến

Bà lão bán rau nhận nuôi 5 đứa trẻ mồ côi bị cả xã chửi, 18 năm sau điều kỳ diệu đã đến
Bà lão bán rau nhận nuôi 5 đứa trẻ mồ côi bị cả xã chửi, 18 năm sau điều kỳ diệu đã đến

Ở một thị trấn nhỏ ven sông, bà Hiền, 60 tuổi, bán rau ở góc chợ. Căn nhà cấp bốn của bà cũ kỹ, tường loang lổ, mái tôn gỉ sét kêu răng rắc mỗi khi mưa. Bà sống một mình, chồng mất sớm, con cái không có. Mỗi ngày, bà dậy từ 4 giờ sáng, đẩy xe rau ra chợ, bán đến trưa thì về.

Tiền lời chẳng bao nhiêu, đủ mua gạo, trả tiền điện nước, và thỉnh thoảng mua ít thuốc cho cái lưng đau kinh niên. Vậy mà, bà vẫn hay cho mấy người nghèo trong xóm vài mớ rau, bảo: “Coi như chia sẻ chút lộc.”

Một chiều mưa tầm tã, bà Hiền trên đường về bắt gặp năm thằng nhóc co ro trong mái hiên siêu thị mini đã đóng cửa. Đứa lớn nhất, khoảng 10 tuổi, ôm chặt mấy đứa nhỏ, đứa bé nhất mới chừng 4 tuổi, run cầm cập. Chúng là anh em, mồ côi sau một vụ tai nạn giao thông thảm khốc. Không người thân, không nhà cửa, chúng lang thang cả tuần, sống bằng đồ ăn xin được. Bà Hiền đứng nhìn, lòng quặn thắt. Bà đưa cả năm đứa về nhà, nấu nồi cháo gừng nóng, rồi quyết định nhận nuôi.

Tin bà Hiền nhận nuôi năm đứa trẻ lan khắp thị trấn. Dân chúng xôn xao. “Bà này khùng à? Già rồi, nghèo kiết xác, nuôi nổi thân còn khó, ôm thêm năm miệng ăn?” Người ta bàn tán ở quán nước, trên mạng xã hội địa phương. Có người còn chụp ảnh bà đẩy xe rau cùng lũ trẻ, đăng lên nhóm Facebook thị trấn kèm caption: “Bà Hiền làm màu hay ngu thật?” Một số kẻ ác miệng bảo bà nuôi trẻ để xin tiền từ thiện, dù chẳng ai thấy bà xin xỏ bao giờ. Nhưng bà Hiền chẳng quan tâm. Bà chỉ lo lũ trẻ có cơm ăn, áo mặc.

Bài viết liên quan  Các chủ xe vượt đèn đỏ có biển số sau nhanh chóng nộp ph;ạt nguội theo Nghị định 168

Bà đặt tên cho chúng: Long, Hùng, Nam, Phong, và Tí. Long, đứa lớn nhất, lầm lì nhưng hiểu chuyện, thường phụ bà nhặt rau, gánh nước. Hùng và Nam lo việc nhà, giặt giũ, dạy Tí học chữ. Phong, nghịch ngợm nhưng lanh lợi, hay chạy vặt cho bà. Cuộc sống khó khăn hơn bao giờ hết. Tiền bán rau không đủ, bà Hiền nhận thêm việc phân loại rác ở bãi tái chế, làm đêm để có thêm vài trăm nghìn mỗi tháng. Có hôm, bà nhịn ăn, nói dối là no rồi, nhường phần cơm cho lũ trẻ.

Dân chúng vẫn xì xào. “Nuôi làm gì? Lớn lên chúng nó bỏ bà mà đi, biết đâu còn quay ra ăn cắp!” Nhưng bà Hiền không dao động. Bà dạy lũ trẻ sống ngay thẳng, chăm chỉ. “Không có tiền, không có nhà to, nhưng phải có lòng tự trọng,” bà nói. Long khắc ghi lời ấy, quyết tâm học giỏi để thoát nghèo. Hùng mơ làm thợ sửa xe, Nam muốn học nấu ăn, Phong thích vẽ, còn Tí, dù nhỏ, đã biết giúp bà quét nhà.

Mười tám năm trôi qua. Lũ trẻ giờ đã trưởng thành. Long, 28 tuổi, tốt nghiệp đại học kỹ thuật, làm kỹ sư cho một công ty xây dựng lớn. Hùng mở tiệm sửa xe máy, đông khách nhờ tay nghề giỏi và tính thật thà. Nam trở thành đầu bếp, quản lý một nhà hàng ở thành phố. Phong, với tài vẽ, làm thiết kế đồ họa tự do, kiếm tiền kha khá. Tí, 22 tuổi, đang học y, được học bổng toàn phần nhờ thành tích xuất sắc

Bài viết liên quan  Quý Bình âm thầm gửi tin nhắn liên quan đến vợ trước khi qua đời, nghẹn ngào khi đọc đến dòng cuối cùng

Thị trấn từng chế giễu bà Hiền giờ ngỡ ngàng. Năm người con trai của bà không chỉ thành công mà còn sống tử tế, biết ơn. Họ cùng nhau xây lại căn nhà cho bà, giờ là một ngôi nhà khang trang với vườn rau nhỏ phía sau. Long đứng ra tổ chức một buổi lễ cảm ơn tại nhà văn hóa thị trấn, mời cả xóm đến. Trước đông người, anh kể về những ngày khó khăn, về bà Hiền nhường cơm, nhịn đói, làm lụng đến kiệt sức để nuôi họ. “Mẹ không chỉ cho chúng con cái ăn, mà còn cho chúng con lòng tự trọng và niềm tin vào cuộc sống,” Long nghẹn ngào.

Cả năm anh em quỳ trước bà Hiền, cảm ơn bà đã cho họ một gia đình. Dân chúng lặng đi, nhiều người rưng rưng. Những kẻ từng chế giễu giờ im bặt. Một số người lên mạng xã hội, viết lời xin lỗi vì đã hiểu lầm bà. Bài đăng về bà Hiền và năm người con được chia sẻ khắp nơi, trở thành câu chuyện truyền cảm hứng.

Bà Hiền, giờ đã gần 80, vẫn khỏe mạnh, sống trong ngôi nhà đầy ắp tiếng cười. Mỗi cuối tuần, các con bà thay phiên về thăm, mang theo đồ ăn, quà cáp, và những câu chuyện rôm rả. Bà hay ngồi ở hiên nhà, nhìn lũ cháu nội chạy nhảy, mỉm cười: “Coi như kiếp này sống đáng.”

Điều kỳ diệu không chỉ là thành công của năm người con, mà là cách bà Hiền, bằng tình yêu và sự hy sinh, đã biến năm đứa trẻ mồ côi thành những người đàn ông tử tế, làm thay đổi cả cái nhìn của một thị trấn. Câu chuyện của bà lan tỏa, nhắc nhở mọi người rằng, đôi khi, lòng tốt giản đơn có thể tạo nên những phép màu.

Bài viết liên quan  7 học sinh lớp 10 rủ nhau đi tắm hồ, 2 em đuối nước tử vong

Nguồn: https://sohuutritue.net.vn/ba-lao-ban-rau-nhan-nuoi-5-dua-tre-mo-coi-bi-ca-xa-chui-18-nam-sau-dieu-ky-dieu-da-den-d118262.html