Đưa b/ồ nh;í đi đ;ẻ, chồng đ/iếng người khi vị bác sĩ đỡ đẻ chính là vợ mình, và cái kết bất ngờ ….

Đưa b/ồ nh;í đi đ;ẻ, chồng đ/iếng người khi vị bác sĩ đỡ đẻ chính là vợ mình, và cái kết bất ngờ ….
Đưa b/ồ nh;í đi đ;ẻ, chồng đ/iếng người khi vị bác sĩ đỡ đẻ chính là vợ mình, và cái kết bất ngờ ….

Minh – một người đàn ông 38 tuổi, bảnh bao, thành đạt, điều hành một công ty kiến trúc nhỏ nhưng đang ăn nên làm ra. Anh ta có vợ là Trang, một bác sĩ sản khoa nổi tiếng ở một bệnh viện quốc tế. Từ bên ngoài nhìn vào, cuộc sống của họ tưởng chừng viên mãn: hai đứa con ngoan ngoãn, một ngôi nhà trong khu đô thị cao cấp, sự nghiệp của cả hai đều vững vàng. Nhưng ẩn sau bức màn hạnh phúc đó là những bí mật mà Minh đã cất giấu quá lâu.

Gần một năm trước, trong một buổi tiệc networking của ngành kiến trúc, Minh quen Hạ – một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, vừa tốt nghiệp đại học và đang thử việc tại một công ty nội thất. Hạ nhỏ nhẹ, dịu dàng, trái ngược hoàn toàn với Trang – người vợ sắc sảo, mạnh mẽ, luôn bận rộn trong công việc.

Minh nhanh chóng bị cuốn hút bởi sự non nớt của Hạ, thứ mà anh nghĩ rằng mình đã đánh mất trong cuộc hôn nhân quá đỗi “chuyên nghiệp” với Trang. Những buổi hẹn hò vụng trộm, những món quà đắt tiền, những lời hứa hẹn “sẽ ly hôn để đến với em”… tất cả khiến Hạ tin tưởng rằng Minh thật sự yêu cô.

Cho đến một ngày, Hạ thở dài, cầm tay Minh và nói:

– Em có thai rồi anh ạ.

Minh chết lặng. Điều này không nằm trong kế hoạch. Anh đã luôn nghĩ mối quan hệ này sẽ chỉ là nhất thời, một chốn “nghỉ chân” ngắn hạn, nhưng giờ lại biến thành mớ bòng bong.

– Em định… giữ lại à? – Minh hỏi, giọng khàn đặc.

– Em đã quyết định rồi. Em sẽ giữ. Anh không cần chịu trách nhiệm gì nếu không muốn. Nhưng em không thể bỏ đứa bé.

Đêm đó, Minh không ngủ. Anh không dám nói với Trang, không dám nghĩ đến viễn cảnh mọi thứ sụp đổ. Sau cùng, anh chọn cách lén lút chăm sóc Hạ, đưa cô đi khám thai ở những nơi kín đáo, thuê riêng một căn hộ cho cô ở khu chung cư khác thành phố.

Thời gian trôi đi, bụng Hạ ngày càng lớn. Minh bắt đầu phải nói dối nhiều hơn: những cuộc họp bất thường, những chuyến công tác vội vàng, cả những lần đón con muộn viện cớ bị tắc đường.

Trang không phải người phụ nữ dễ bị đánh lừa. Cô bắt đầu nghi ngờ nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Cô đọc được trong mắt chồng một nỗi sợ, một sự giấu giếm. Nhưng cô chọn cách im lặng. Có lẽ để chờ xem anh ta đi bao xa trong cái lưới dối trá này.

Bài viết liên quan  Trường học vận động giáo viên dạy thêm nhưng miễn phí, giáo viên nói gì?

Ngày Hạ trở dạ là một buổi chiều mưa tầm tã. Minh đang họp thì nhận được cuộc gọi:

– Anh ơi, em đau bụng quá… Hình như… là tới lúc rồi…

Minh vội vã lái xe tới căn hộ, dìu Hạ vào xe rồi đưa cô đến một bệnh viện tư – nơi anh nghĩ sẽ không có ai quen biết. Trên đường đi, tay anh run bần bật, tim đập liên hồi. Dù luôn bảo vệ mối quan hệ này, nhưng trong thâm tâm, Minh biết anh đang làm điều không thể tha thứ.

Vào tới bệnh viện, Hạ được đẩy vào phòng sinh. Minh đứng bên ngoài, lòng rối như tơ vò. Anh không thể gọi ai, không thể nói với bất kỳ ai. Chỉ biết bước đi bước lại ngoài hành lang, mỗi bước chân là một lần hối hận lướt qua.

Cánh cửa phòng sinh bật mở. Một y tá bước ra, gọi lớn:

– Người nhà sản phụ Trần Hải Hạ đâu?

Minh giật mình bước tới.

– Tôi đây!

Cô y tá liếc nhìn anh, gật đầu, rồi nói:

– Ca sinh hơi khó, trưởng kíp trực hôm nay sẽ phụ trách đỡ đẻ. Xin anh chờ chút.

Chưa đầy năm phút sau, Minh nghe tiếng guốc y tế lạch cạch dội vang hành lang. Anh quay đầu lại, tim như ngừng đập.

Người phụ nữ mặc blouse trắng, khẩu trang che gần nửa khuôn mặt, nhưng ánh mắt thì không thể nhầm được.

Trang – vợ anh – đang tiến thẳng về phía phòng sinh. Cô dừng lại, nhìn Minh bằng ánh mắt lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

– Chào anh. Chúng ta gặp nhau ở đây… cũng đúng lúc đấy nhỉ?

Minh há hốc miệng, không thốt nên lời. Tay anh run lẩy bẩy. Cả thế giới như chao đảo.

Trang quay đi, giọng không một chút cảm xúc:

– Tôi sẽ đỡ đẻ cho con gái của anh và bồ nhí. Là bác sĩ, tôi phải làm tròn trách nhiệm. Là vợ, tôi không còn gì để nói thêm nữa.

Cánh cửa phòng sinh đóng lại. Minh sụp xuống chiếc ghế bên ngoài, đầu cúi gục giữa hai bàn tay.

Anh biết, tất cả đã kết thúc…

Thời gian trong bệnh viện dường như ngưng đọng. Minh ngồi bất động trên chiếc ghế nhựa lạnh ngắt ở hành lang, đầu óc trống rỗng. Mọi thứ vừa xảy ra như một cơn ác mộng sống động. Không, không phải ác mộng nữa — là sự thật, đau đớn đến mức khiến anh không còn cảm nhận được nỗi sợ nữa.

Khoảnh khắc ánh mắt của Trang gặp ánh mắt của anh, anh nhận ra một điều: cô đã biết từ lâu. Từng cái nhìn lạnh lẽo, từng khoảng lặng bất thường trong những bữa cơm tối, từng câu hỏi nửa đùa nửa thật — hóa ra tất cả đều là dấu hiệu. Và anh, kẻ tội đồ, đã quá ngu ngốc để tin rằng mình có thể che giấu mãi mãi.

Bài viết liên quan  Hiện tượng пàყ tuyệt ƌối không ƌược xuất hiện tɾong nhà tắm, không phải mê tín mà có cơ sở cả

Một tiếng khóc trẻ con vang lên.

Minh bật dậy. Tiếng khóc ấy xé toạc không gian, khiến trái tim anh thắt lại. Đó là con anh. Một sinh linh bé bỏng vừa chào đời trong một hoàn cảnh mà đến chính người làm cha cũng không thể chúc mừng trọn vẹn.

Cánh cửa phòng sinh mở ra. Một y tá đẩy chiếc xe đựng em bé ra ngoài. Minh bước lại, run rẩy hỏi:

– Em bé… ổn chứ?

– Bé gái. Cân nặng 3,2 kg. Mẹ tròn con vuông. Nhưng…

– Nhưng sao?

Y tá nhìn anh ái ngại.

– Bác sĩ Trang – người trực tiếp đỡ đẻ – vừa yêu cầu chuyển ca. Cô ấy không muốn tiếp tục ca hậu sản.

Minh cảm thấy như có ai đó vừa đấm vào ngực mình.

Vài tiếng sau, Minh được phép vào thăm Hạ. Cô nằm trên giường bệnh, mặt nhợt nhạt, mái tóc rối bời, nhưng đôi mắt lại sáng lên khi thấy Minh.

– Anh… nhìn con đi, đáng yêu lắm…

Minh nhìn đứa bé nhỏ xíu đang nằm ngủ bên cạnh. Mắt anh cay xè. Đứa bé hoàn toàn vô tội. Và Hạ — dù là “người thứ ba” trong mắt xã hội — giờ đây lại là người anh không thể quay lưng.

– Em có sao không? – Anh hỏi nhỏ.

– Đau… nhưng vui… – Hạ mỉm cười yếu ớt – Bác sĩ đỡ đẻ cho em lúc đầu không nói gì. Nhưng em nhận ra chị ấy ngay từ ánh mắt đầu tiên… Là vợ anh đúng không?

Minh im lặng. Hạ gật đầu, như tự trả lời cho mình.

– Em đoán rồi… Em thấy chị ấy cứng rắn lắm. Đỡ đẻ cho em, lau máu cho em, cắt dây rốn cho con anh… mà mắt không rưng một giọt nước.

Minh gục đầu, giọng nghèn nghẹn:

– Anh xin lỗi…

Hạ quay mặt đi.

– Đừng nói xin lỗi em. Hãy nói với vợ anh trước đi…

Hai ngày sau, Minh trở về nhà. Căn nhà trống hoác. Đèn phòng khách vẫn bật, nhưng không có tiếng nói, không có tiếng cười con trẻ. Một mảnh giấy đặt ngay ngắn trên bàn.

“Em đã dọn về nhà ngoại. Hai đứa nhỏ đi cùng em. Khi nào anh sẵn sàng nói chuyện nghiêm túc, hãy đến.”

Chữ viết của Trang. Nắn nót, dứt khoát, không một nét run.

Minh ngồi sụp xuống ghế sofa. Tất cả giờ như tan thành tro bụi. Cuộc sống mà anh từng nghĩ rằng mình có thể kiểm soát – giờ đây rơi vào hỗn loạn.

Bài viết liên quan  Đài Loan phát hiện thi thể 4 người Việt trong phòng trọ đóng kín

Một tuần sau, Minh đến nhà bố mẹ vợ. Anh gõ cửa rất lâu, Trang mới bước ra. Cô vẫn đẹp, vẫn mạnh mẽ, nhưng trong mắt có một thứ gì đó đã chết.

– Em cho anh 10 phút. – Cô lạnh lùng nói.

Hai người ngồi đối diện trong phòng khách. Không con cái, không người lớn. Chỉ có sự nặng nề treo lơ lửng trong không khí.

– Anh không có lời nào để bào chữa. – Minh bắt đầu – Mọi thứ đều là lỗi của anh. Anh đã… anh đã yếu đuối, ngu ngốc, và ích kỷ.

– Vậy anh muốn gì? – Trang hỏi, không cảm xúc.

– Anh không biết… – Minh thành thật – Anh biết mình đã phá nát tất cả. Nhưng anh không muốn mất em… mất con…

Trang im lặng rất lâu, rồi thở dài:

– Anh đã mất rồi, Minh ạ. Chúng ta không thể quay lại như cũ. Một gia đình không thể đứng vững nếu người chồng đứng trên hai cây gậy.

Cô nhìn thẳng vào anh, giọng khẽ run:

– Anh có biết cảm giác phải khâu cho chính bồ nhí của chồng mình là thế nào không? Phải đỡ đẻ, cắt dây rốn, lau máu… mà lòng như bị xé vụn?

Minh cúi đầu. Nước mắt anh rơi.

– Em không cần anh van xin. Em chỉ cần anh thành thật. Anh có định sống cùng cô ấy không?

– Anh… không biết. Cô ấy có con anh. Nhưng… trái tim anh vẫn ở đây.

Trang cười nhạt:

– Trái tim của anh ở đâu không quan trọng. Việc anh làm mới là thứ định nghĩa con người anh.

Cô đứng dậy:

– Em sẽ ly thân. Có thể sau này sẽ ly hôn. Nhưng anh vẫn là cha của các con. Em không cấm chúng gặp anh. Còn cô gái kia, hãy chăm sóc cô ấy tử tế. Vì đứa bé. Ít nhất anh nên làm được một điều đúng đắn cuối cùng.

Vài tháng sau, Trang làm thủ tục ly hôn. Cô không đòi hỏi tài sản, chỉ giữ quyền nuôi con. Minh được phép gặp hai đứa trẻ mỗi cuối tuần. Anh cũng bắt đầu sống cùng Hạ – không phải vì yêu nhiều như thuở đầu, mà vì trách nhiệm.

Đôi khi, Minh nhìn đứa bé gái trong tay mình – nó có đôi mắt giống hệt Trang. Anh biết, dù thời gian có quay lại, anh cũng không thể sửa sai. Vì có những vết nứt khi đã tạo ra… mãi mãi sẽ không liền lại được nữa.