Ngày tôi kết hôn, 3 người bị bố chồng tôi làm cho có b-ầ-u lần lượt xuất hiện giữa đám cưới…

Ngày tôi kết hôn, 3 người bị bố chồng tôi làm cho có b-ầ-u lần lượt xuất hiện giữa đám cưới…
Ngày tôi kết hôn, 3 người bị bố chồng tôi làm cho có b-ầ-u lần lượt xuất hiện giữa đám cưới…

Chiếc Váy Cưới, Bụng Bầu Và Những Tấm Mặt Nạ

Tôi từng ngây thơ nghĩ rằng, điều tồi tệ nhất trong một cuộc hôn nhân là phát hiện chồng mình ngoại tình. Nhưng tôi đã lầm. Có một điều còn tồi tệ hơn, đó là bị giam cầm trong một cuộc hôn nhân mà lòng tự trọng của bạn bị bào mòn mỗi ngày, bởi những lời nói sắc như dao cạo, đến từ chính người mà bạn phải gọi bằng tiếng “mẹ”.

Mẹ chồng tôi, bà Phương, không phải kiểu người ác nghiệt một cách lộ liễu. Bà không đánh đập hay chửi bới con dâu. Bà chỉ đơn giản là một nghệ nhân trong việc giết người bằng lời nói. Vũ khí của bà là những “chuẩn mực” và “khuôn phép” mà một người đàn bà, theo bà, phải tuân theo. Nhất là khi người đàn bà ấy – chính là tôi – lại bước chân về nhà chồng với một cái bụng đã lùm lùm sau lớp áo.

Bữa cơm đầu tiên trong vai trò dâu mới, tôi nhớ như in. Bàn ăn thịnh soạn, nhưng không khí lạnh lẽo như một hầm băng. Bà gắp một miếng sườn, đặt vào bát tôi, rồi buông một câu bâng quơ nhưng lại găm thẳng vào tim tôi.

— Thời này tân tiến thật đấy. Có những người không biết giữ thân, ấy thế mà vẫn được ngồi vào mâm cao cỗ đầy.

Tôi chết lặng. Đôi đũa đang lơ lửng giữa không trung. Chồng tôi, Lâm, nhíu mày định lên tiếng. “Mẹ, sao mẹ lại nói…”

“Im miệng!” Bà lừ mắt, giọng sắc lẻm. “Mẹ đang dạy vợ con đấy. Đàn bà con gái, cái quý giá nhất là danh tiết. Để chưa cưới mà đã to bụng ra thế kia, không biết nhà nào dạy dỗ kiểu gì. Thật là hổ thẹn cho cả dòng họ.”

Bà không nhìn tôi, nhưng từng lời bà nói như những mũi kim tẩm độc, châm chích vào từng tấc da thịt. Tôi nuốt khan, cố gắng đẩy miếng cơm xuống cổ họng đang nghẹn đắng. Tôi không phản kháng. Không phải vì tôi sợ, mà vì tôi không muốn đứa con bé bỏng trong bụng phải nghe những lời cay độc ngay từ khi còn chưa chào đời. Tôi tự nhủ, thôi thì nhẫn một chút. Có lẽ khi con ra đời, khi tôi chính thức làm mẹ, làm một phần của gia đình này, bà sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt khác.

Tôi đã chờ đợi. Nhưng tôi càng chờ, sự khinh miệt trong mắt bà càng sâu.

Đám cưới được tổ chức gấp gáp như một cuộc chạy tang. Chiếc váy cưới trắng tinh khôi phải sửa đi sửa lại đến ba lần vì cái bụng bảy tháng của tôi cứ lớn dần lên mỗi ngày. Thợ may thở dài ngao ngán, còn tôi chỉ biết cười trừ. Thiệp cưới được in vội vàng, chỉ ghi vỏn vẹn hai chữ “Hôn lễ”, tuyệt nhiên không một lời nào nhắc đến chuyện tôi đã là một bà mẹ tương lai.

Bài viết liên quan  Lê Thành Công, ‘sói già’ truyền thông bị bắt cùng Quang Linh Vlogs

Trước ngày cưới, mẹ ruột tôi nắm chặt tay tôi, đôi mắt đỏ hoe. “Con gái, con có chịu đựng được không? Hay là thôi… về với mẹ.”

Tôi mỉm cười, một nụ cười cứng rắn hơn tôi tưởng. “Con chịu được mẹ ạ. Con không làm gì sai khi yêu anh Lâm và quyết định giữ lại đứa bé này. Con không có gì phải hổ thẹn cả.”

Đúng, tôi không hổ thẹn. Nhưng người khác lại muốn tôi phải mang cái nỗi hổ thẹn đó thay cho họ.

Ngày cưới, trời nắng như đổ lửa, như muốn thiêu đốt tất cả. Khán phòng lộng lẫy, đèn chùm pha lê lấp lánh, rượu vang đỏ sóng sánh trong những ly thủy tinh cao cổ. Giữa trung tâm khán phòng, mẹ chồng tôi ngồi uy nghi như một bà hoàng. Bà mặc một chiếc áo dài gấm màu xanh ngọc bích, tóc bới cao, cài trâm phượng. Ánh mắt bà từ trên cao quét một lượt khắp khán phòng, dừng lại ở tôi lâu hơn một chút, một cái nhìn phán xét lạnh lùng.

Bố chồng tôi, ông Hoàng, ngồi bên cạnh, dáng vẻ đạo mạo, liên tục gật đầu chào khách. Ông là hình mẫu của sự thành đạt, gia trưởng và mẫu mực mà bà vẫn luôn tự hào.

Mọi thứ tưởng chừng sẽ diễn ra suôn sẻ, cho đến khi MC vừa dõng dạc tuyên bố: “Xin mời cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau…” thì cánh cửa chính của sảnh tiệc bật mở, đánh “RẦM” một tiếng long trời lở đất.

Cả khán phòng im bặt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa.

Một cô gái trẻ bước vào. Cô mặc một chiếc váy đỏ rực như một ngọn lửa, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng nhưng đôi mắt lại long lanh uất hận. Tay cô dắt theo một cậu bé chừng năm tuổi. Đứa bé có đôi mắt đen láy, hàng lông mày rậm rạp và sống mũi cao… một cách quen thuộc đến đáng sợ. Bàn tay nhỏ bé của nó bám chặt lấy váy mẹ, sợ sệt nhìn đám đông.

Cô gái hít một hơi thật sâu, giọng nói vang lên rõ ràng, đanh thép:

— Tôi đến tìm cha cho con tôi!

Một tiếng xì xào nổi lên như ong vỡ tổ. Cô gái không thèm để ý, chỉ thẳng tay về phía bàn chủ hôn, nơi bố chồng tôi đang ngồi.

Bài viết liên quan  4 cách phân biệt bún sạch và bún nhiễm hóa chất, bà nội trợ nào cũng nên biết

— Là ông ta! Ông Hoàng! Ông ấy chính là cha của thằng bé này!

Bố chồng tôi tái mặt, chiếc ly trên tay ông run lên, rượu đỏ sóng sánh ra khăn trải bàn trắng. Ông lắp bắp:
— Cô… cô nói gì vớ vẩn vậy? Cô là ai?

“Vớ vẩn ư?” Cô gái cười khẩy, một nụ cười cay đắng. “Tôi là Linh, người mà ông đã thề non hẹn biển cách đây sáu năm. Tôi có đủ giấy tờ xét nghiệm ADN đây. Nếu ông không nhận, chúng ta có thể gặp nhau ở tòa. Tôi đã im lặng suốt năm năm trời vì ông quỳ xuống van xin tôi, vì ông nói ‘vợ tôi bị bệnh tim, bà ấy không chịu nổi cú sốc này’. Nhưng hôm nay, khi thấy ông ngồi đây, đạo mạo dạy dỗ con trai về đạo lý gia đình, tôi mới thấy mình ngu ngốc và nực cười đến mức nào!”

Mẹ chồng tôi, người vừa nãy còn uy nghiêm, giờ đây mặt đã cắt không còn một giọt máu. Bà nhìn chồng mình, rồi nhìn cô gái, đôi môi mấp máy không thành lời.

Nhưng cơn ác mộng chỉ mới bắt đầu.

Trước khi ai kịp định thần, một người phụ nữ khác, trạc bốn mươi, ăn mặc giản dị, từ phía cuối khán phòng bước lên. Giọng cô run run nhưng kiên quyết:

— Xin lỗi đã làm phiền mọi người. Nhưng tôi không thể im lặng được nữa. Tôi cũng từng có thai với ông Hoàng, cách đây mười năm. Đứa bé ấy… tôi đã phải bỏ đi, vì ông ấy cũng nói với tôi câu y hệt: “Vợ anh sẽ không sống nổi.”

Lúc này, mẹ chồng tôi đã bật dậy. Bà loạng choạng như người say rượu, hai tay bám chặt vào thành ghế. Gương mặt kiêu hãnh của bà vỡ vụn. Nhưng địa ngục vẫn chưa chịu buông tha.

Từ một bàn tiệc gần đó, một cô gái rất trẻ, có lẽ chỉ hơn tôi vài tuổi, đứng dậy. Cô khóc nấc lên, giọng nói lí nhí trong sự im lặng đến rợn người của khán phòng:

— Cháu… cháu xin lỗi mọi người… Cháu… cháu cũng có thai. Với chú ấy. Bốn tuần rồi ạ.

Tiếng “bốp” vang lên. Mẹ chồng tôi đã tát bố chồng tôi một cái trời giáng.

Sảnh tiệc giờ đây im phăng phắc. Dàn nhạc đã tắt ngấm từ lúc nào. Không một ai dám thở mạnh. Bố chồng tôi lùi lại, rồi ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi túa ra như tắm, ướt đẫm cả cổ áo vest hàng hiệu. Ông ta trông thật thảm hại.

Bài viết liên quan  Giá vàng hôm nay, 17-5:

Mẹ chồng tôi đứng đó, nhìn chồng mình một lúc lâu bằng ánh mắt không thể diễn tả thành lời. Có sự sụp đổ, có sự ghê tởm, có nỗi đau của cả một đời bị lừa dối. Rồi, đôi mắt bà trợn ngược. Bà ngã quỵ xuống sàn. Tiếng đầu bà đập xuống nền gạch nghe khô khốc. Bà ngất lịm ngay giữa sảnh tiệc, chiếc áo dài gấm đắt tiền lấm lem bụi bẩn, mái tóc được bới kỹ càng giờ xộc xệch như một mớ rơm rối.

Khung cảnh hỗn loạn. Người ta xúm lại, tiếng la hét, tiếng gọi xe cấp cứu.

Còn tôi, tôi vẫn ngồi đó, trên sân khấu, trong chiếc váy cưới trắng tinh ôm lấy cái bụng bầu. Tôi nhìn tất cả, nhìn người chồng đang bối rối, nhìn người bố chồng nhục nhã, nhìn người mẹ chồng bất tỉnh… và tôi không biết mình nên cười hay nên khóc.

Hóa ra, người đàn ông mà bà vẫn luôn tự hào là mẫu mực, là cột trụ gia đình, lại là kẻ gieo rắc nỗi đau và sự dối trá sau lưng bà suốt bao nhiêu năm. Và trớ trêu thay, chính trong ngày cưới của đứa con dâu mà bà khinh miệt nhất, tất cả những tấm mặt nạ hoàn hảo nhất đã bị lột trần, từng vết nhơ một, như thể chính ông trời muốn đòi lại công bằng cho tôi.

Vài ngày sau, bà Phương xuất viện. Gương mặt bà hốc hác, già đi cả chục tuổi. Cái vẻ kiêu hãnh, ngạo mạn thường ngày đã biến mất, chỉ còn lại sự mệt mỏi và trống rỗng.

Lần đầu tiên, bà chủ động đến phòng tôi. Bà đứng ở cửa rất lâu, ngập ngừng, rồi mới dám cất tiếng, giọng khản đặc:

— Mẹ… xin lỗi con.

Tôi không nói gì, chỉ nhìn bà, rồi vô thức đặt tay lên bụng mình. Như có một sự kết nối, đứa trẻ trong bụng khẽ máy nhẹ một cái, như một lời đáp trả.

Tôi không biết bà có thật sự thay đổi từ tận đáy lòng hay không. Nhưng tôi biết một điều chắc chắn, từ nay về sau, bà sẽ không bao giờ dám dùng ánh mắt khinh thường để nhìn bất kỳ người phụ nữ nào chỉ vì họ “mang bầu trước cưới” nữa.

Bởi vì chính bà, sau tất cả, đã thấm thía một bài học cay đắng nhất: điều làm nên giá trị của một con người, chưa bao giờ nằm ở cái bụng to hay nhỏ, mà nằm ở nhân cách có đủ sạch sẽ và trái tim có đủ tử tế hay không.