Người đàn ông bỏ lỡ chuyến bay vì đỡ bà cụ bị ng/ã – không ngờ hành động ấy đã c/ứu anh một m/ạng…

Người đàn ông bỏ lỡ chuyến bay vì đỡ bà cụ bị ng/ã – không ngờ hành động ấy đã c/ứu anh một m/ạng…
Người đàn ông bỏ lỡ chuyến bay vì đỡ bà cụ bị ng/ã – không ngờ hành động ấy đã c/ứu anh một m/ạng…

Chuyến Bay Định Mệnh Và Cái Giá Của Lòng Tốt

Sáng hôm đó, sân bay Thiên Long như một tổ ong khổng lồ đang vào mùa làm mật. Dòng người hối hả như một dòng sông không ngừng chảy, tiếng loa thông báo, tiếng bánh xe vali lạo xạo trên nền gạch hoa tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn của sự dịch chuyển. Giữa mớ âm thanh ấy, Nguyễn Anh Huy, một trưởng phòng kinh doanh 32 tuổi, đang cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Mồ hôi lấm tấm trên trán anh, chiếc cà vạt hàng hiệu dường như đang thít chặt lấy cổ họng.

Trên tay anh là tấm vé của chuyến bay TL-378, điểm đến là thành phố Lam Sơn. Lúc 10 giờ sáng, cuộc họp quyết định cho hợp đồng trị giá cả trăm tỷ với đối tác khó tính nhất từ trước đến nay sẽ diễn ra. Sếp Long đã nói thẳng vào mặt anh hôm qua: “Huy, dự án này là sinh mệnh của công ty trong quý này. Cậu mà làm hỏng, thì đừng trách tôi.”

Huy vốn là một người đàn ông của nguyên tắc. “Đúng giờ” với anh đồng nghĩa với việc “đến sớm 30 phút”. Nhưng hôm nay, định mệnh dường như đang trêu ngươi anh. Chiếc taxi chở anh bị kẹt cứng suốt 45 phút trong một vụ va chạm giao thông không đâu. Giờ đây, đồng hồ trên điện thoại của anh nhẫn tâm chỉ con số 7:45. Chuyến bay cất cánh lúc 8 giờ. Anh chỉ còn vỏn vẹn 15 phút.

“Khốn kiếp!” Huy rít lên qua kẽ răng, lao qua cửa an ninh như một vận động viên điền kinh. Anh lách qua những người đi lại thong thả, ánh mắt chỉ dán vào bảng hiệu “Cửa ra tàu bay số 14” ở phía xa.

Anh đang rảo những bước chân dài nhất có thể thì một tiếng kêu thất thanh, đau đớn vang lên ngay phía sau, cắt đứt mọi âm thanh hỗn loạn khác:

– “Ối trời ơi! Cứu tôi với… Chân tôi… Đau quá…”

Theo phản xạ, Huy quay phắt lại. Một bà cụ tóc bạc trắng như cước, mặc chiếc áo bông cũ sờn, đang nằm sõng soài trên nền gạch bóng loáng. Chiếc nón lá văng ra một góc, vài quả cam trong chiếc giỏ nhựa lăn lóc xung quanh. Gương mặt bà nhăn nhúm lại vì đau đớn, một tay ôm lấy cổ chân, tay kia run rẩy chống xuống sàn.

Vài người đi qua liếc nhìn, có người lắc đầu tỏ vẻ ái ngại rồi vội vã bước đi. Một cô gái trẻ định dừng lại nhưng bị người bạn đi cùng kéo đi. “Thôi đi đi, trễ giờ bây giờ, an ninh sân bay lo được mà.”

Bài viết liên quan  Cô gái sinh năm 2007 đặt cuốc taxi 5 triệu đồng nhưng hủy chuyến, tài xế lập tức báo công an: “Không làm thế chắc tôi ân hận cả đời”

Huy chết đứng. Một cuộc chiến giằng xé nổ ra trong đầu anh.

“Cửa số 14! Hợp đồng! Sếp Long sẽ giết mình!” – một giọng nói gào thét trong tâm trí anh.
“Nhưng bà cụ… Trông bà giống như mẹ mình ở quê. Lỡ bà bị gãy xương thì sao?” – một giọng nói khác, yếu ớt hơn nhưng đầy day dứt, vang lên.

Anh nhìn đồng hồ. 7:48. Thời gian đang cạn kiệt. Anh có thể giả vờ không nghe thấy. Anh có thể chạy đi và không ai trách anh cả. Trong một thoáng, Huy đã định quay gót.

Nhưng rồi, ánh mắt tuyệt vọng, đau đớn của bà cụ chạm phải ánh mắt anh. Nó như một mũi kim châm thẳng vào lương tâm anh. Anh không thể. Anh không thể bỏ đi được.

“Mặc kệ tất cả!”

Nghĩ vậy, Huy quay người, chạy nhanh đến bên bà cụ. Anh quỳ xuống, cẩn thận đỡ bà. “Bà ơi, bà có sao không ạ? Bà bị ngã ở đâu, có đau lắm không?”

“Cổ chân… cổ chân tôi, cậu ơi…” bà cụ rên rỉ, nước mắt giàn giụa.

“Bà đừng lo, có cháu ở đây rồi.” Huy nói, giọng anh chắc nịch để trấn an bà, dù trong lòng đang như lửa đốt. Anh nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác vest đắt tiền của mình, vo lại để kê dưới đầu cho bà. Anh quay sang hét lớn: “Bảo vệ! Y tế! Có ai không? Ở đây có người bị ngã cần cấp cứu!”

Một nhân viên an ninh chạy tới. Huy giải thích ngắn gọn tình hình, nhặt lại mấy quả cam bỏ vào giỏ cho bà, rồi chạy đi mua một chai nước. Khi anh quay lại, đội y tế sân bay đã có mặt với xe lăn. Họ sơ cứu, chẩn đoán bà cụ có khả năng bị trật khớp mắt cá chân và cần đưa đến bệnh viện.

Huy kiên nhẫn đứng đó, nhìn họ dìu bà cụ lên xe lăn. Bà cụ nắm lấy tay anh, đôi mắt già nua ngấn lệ nhìn anh đầy biết ơn. “Cảm ơn cậu… Cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu trai trẻ tốt bụng.”

Huy chỉ mỉm cười, lắc đầu. “Không có gì đâu ạ. Bà giữ gìn sức khỏe nhé.”

Khi chiếc xe lăn đi khuất, anh mới sực tỉnh, nhìn lên màn hình lớn. Chuyến bay TL-378… đã đóng cổng lên máy bay. Đã 8:05. Anh đã lỡ chuyến bay.

Huy thở hắt ra một hơi, vừa tiếc nuối, vừa có một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ. Anh rút điện thoại, bấm số của sếp Long, chuẩn bị tinh thần cho một trận cuồng phong.

Bài viết liên quan  3 con chó đen đ/ào bới d/ữ dộ/i trước mộ của cô gái chưa chồng, khi đào lên ai cũng sữ/ng s/ờ…

“SAO CƠ?” Giọng sếp Long trong điện thoại như muốn xuyên thủng màng nhĩ của anh. “Cậu nói cậu trễ chuyến bay? Huy, cậu có biết cậu vừa ném đi công sức của cả một tập thể trong sáu tháng qua không? Tôi không cần biết lý do là gì! Cậu liệu hồn đấy!”

Cuộc gọi kết thúc bằng một tiếng “tút” lạnh lùng. Huy đứng lặng giữa sân bay, cảm thấy vừa chua chát vừa thanh thản. Anh đến quầy vé, đặt lại chuyến bay kế tiếp, hai tiếng nữa. Dù có thể mất hợp đồng, mất cả sự nghiệp, nhưng anh biết mình đã làm điều đúng đắn.

Hai tiếng sau, Huy lên chuyến bay muộn với tâm trạng lơ lửng. Anh đã từ bỏ hy vọng về cuộc họp. Chắc giờ này đối tác đã về rồi. Anh ngả đầu vào ghế, nhắm mắt lại, cố xua đi những áp lực.

Máy bay vừa cất cánh được khoảng 30 phút, khi đang bay ổn định ở độ cao, thì loa phát thanh trên máy bay đột ngột vang lên, không phải giọng điệu đều đều thường lệ mà là một giọng nói có phần gấp gáp và nghiêm trọng của cơ trưởng.

– “Thưa quý hành khách, đây là cơ trưởng nói. Chúng tôi xin quý khách giữ bình tĩnh và chú ý lắng nghe. Chúng tôi vừa nhận được thông tin khẩn cấp từ trung tâm kiểm soát không lưu… Chuyến bay TL-378 cất cánh lúc 8 giờ sáng từ Thiên Long đi Lam Sơn… đã gặp sự cố kỹ thuật nghiêm trọng và mất liên lạc chỉ sau 20 phút cất cánh…”

Cả khoang hành khách chết lặng. Không gian đặc quánh lại.

Huy mở bừng mắt. Toàn thân anh lạnh toát.

TL-378.

Đó chính là chuyến bay anh đã bỏ lỡ.

Máu trong người anh như đông cứng lại. Tai anh ù đi. Hình ảnh người sếp giận dữ, hợp đồng trăm tỷ, tất cả tan biến. Chỉ còn lại dãy số ma quái kia, vang vọng trong đầu anh. Chuyến bay lẽ ra anh phải có mặt trên đó.

Sau đó, thông tin cập nhật liên tục trên các trang báo mạng. Máy bay gặp sự cố động cơ, buộc phải hạ cánh khẩn cấp xuống một khu đất trống. May mắn không có ai thiệt mạng, nhưng hàng chục người bị thương nặng, một số đang trong tình trạng nguy kịch. Những hình ảnh đầu tiên về chiếc máy bay gãy làm đôi, hành lý văng tung tóe hiện lên trên màn hình điện thoại của những người xung quanh.

Huy ngồi bất động, tim đập như trống trận. Cảm giác sống sót nhờ một quyết định trong tích tắc khiến anh nghẹn thở. Nếu lúc ấy anh tặc lưỡi bỏ đi, nếu anh đặt sự nghiệp lên trên lòng trắc ẩn, thì giờ này… có lẽ anh đã là một trong những cái tên trong danh sách nạn nhân.

Bài viết liên quan  Loại cây mà SÁN CHÓ, SÁN MÈO thấy là sợ, tiêu diệt sạch ấu trùng giun sán nha cả nhà

Vài ngày sau, khi Huy đang ngồi làm bản tường trình về sự cố hợp đồng bị hủy, cô lễ tân gọi anh. “Anh Huy ơi, có một bà cụ và gia đình muốn tìm gặp anh ạ.”

Huy bước ra và nhận ra ngay bà cụ ở sân bay. Bà đi lại vẫn còn hơi khập khiễng, bên cạnh là con trai và con dâu bà. Thấy anh, bà cụ mỉm cười hiền hậu, đôi mắt ánh lên niềm vui.

Người con trai tiến lên bắt tay anh thật chặt. “Cảm ơn anh. Mẹ tôi đã kể lại hết. Nếu hôm đó không có sự giúp đỡ kịp thời của anh, bác sĩ nói khớp của bà có thể bị tổn thương vĩnh viễn. Gia đình chúng tôi thật sự không biết nói gì để cảm ơn cho đủ.”

Bà cụ đưa cho anh một chiếc bánh chưng vẫn còn ấm, được gói ghém cẩn thận bằng lá dong.

– “Bà già này không có gì quý giá để đền đáp cho cậu. Chỉ có tấm lòng thành. Tôi không biết cậu là ai, chức vụ gì, nhưng tôi biết cậu là người tốt. Hôm ấy, nếu không có cậu, chắc tôi đã nằm đó không biết đến bao giờ. Cậu trai à, hóa ra người tốt đúng là luôn được trời thương.”

Huy nhận lấy chiếc bánh, mắt anh đỏ hoe. Anh không biết giải thích thế nào cho họ hiểu rằng, chính anh mới là người được cứu. Hành động nhỏ ngày hôm ấy – chỉ là một cái cúi xuống đỡ một người xa lạ đang gặp nạn – lại trở thành lý do vi diệu khiến anh còn đứng ở đây, còn được về nhà với vợ con, còn được sống để tiếp tục cuộc đời mình. Hợp đồng trăm tỷ kia, so với mạng sống này, bỗng trở nên nhẹ tựa lông hồng.

Từ ngày đó, Huy vẫn làm việc chăm chỉ, nhưng anh không còn chạy đua một cách mù quáng với những mục tiêu nữa. Anh học cách đi chậm lại. Bởi anh đã thấm thía một điều sâu sắc: có những điều còn quý giá hơn cả tiền bạc và danh vọng – đó là lòng tốt, là một khoảnh khắc biết dừng lại giữa dòng đời vội vã, để rồi nhận ra, đôi khi cứu một người cũng chính là cứu lấy bản thân mình.