Tôi lấy chồng mới được 3 tháng, thường xuyên ở nhà với bố chồng, bỗng 1 ngày khi mở cửa phòng ng:ủ của ông tôi suýt ng;;ã khi thấy bức ảnh ông giấu dưới gối…

Tôi lấy chồng mới được 3 tháng, thường xuyên ở nhà với bố chồng, bỗng 1 ngày khi mở cửa phòng ng:ủ của ông tôi suýt ng;;ã khi thấy bức ảnh ông giấu dưới gối…
Tôi lấy chồng mới được 3 tháng, thường xuyên ở nhà với bố chồng, bỗng 1 ngày khi mở cửa phòng ng:ủ của ông tôi suýt ng;;ã khi thấy bức ảnh ông giấu dưới gối…

Tôi, Lan, vừa kết hôn được ba tháng với Minh, một người chồng hiền lành. Vì Minh thường xuyên đi công tác, tôi ở nhà chủ yếu với bố chồng, ông Tâm, một người trầm tính, ít nói. Nhà chồng tôi giản dị, nhưng không khí nặng nề bởi mẹ chồng tôi đã mất từ ​​lâu, và ông tâm lạ khi nhắc đến bà. Tôi nghĩ đó là nỗi đau ông không muốn khơi lại.

Một ngày nào đó, trong lúc dọn dẹp, tôi vô tình mở cửa phòng ngủ của chồng để thu dọn. Khi thư giãn trên giường, tôi đã lặng lẽ phát hiện ra một khoảng thời gian ẩn giấu hình ảnh bên dưới. Những bức ảnh chụp một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, nụ cười rạng rỡ, nhưng rõ ràng là không phải mẹ chồng tôi – người mà tôi từng thấy trong ảnh thờ. Tôi tò mò xen kẽ lo lắng, tôi sinh động xem kỹ năng hơn. Một vài bức ảnh có dòng chữ viết tay phía sau: “Hương, mãi yêu em – 1985” . Tim tôi đập thình thịch. Hương là ai? Tại sao bố trí lại những bức ảnh này?

Tôi đấu tranh mãi mới hỏi Minh khi anh về nhà. Ban đầu, Minh ngập ngừng, nhưng cuối cùng lại dài dòng kể thật. Người phụ nữ trong ảnh là Hương, vợ cả của bố chồng tôi. Bà Hương là tình yêu đầu đời của ông Tâm, hai người cưới nhau trong nghèo khó nhưng hạnh phúc ngập tràn. Đáng buồn thay, bà Hương qua đời ngay khi sinh con con lòng – anh trai của Minh – làm biến chứng. Em bé cũng không bị loại bỏ. Ông Tâm suy trầm, mãi mấy năm sau mới cưới mẹ chồng tôi, nhưng trong lòng ông, tình yêu dành cho bà Hương chưa bảo giờ phai.

Bài viết liên quan  Nguyễn Minh Quang qua đời –

Minh nói thêm:
“Bố không bao giờ nhắc đến cô Hương, vì sợ mẹ cảm thấy bị tổn thương. Nhưng bố vẫn giữ những bức ảnh, như cách để nhớ về cô ấy. Bố yêu mẹ, nhưng với cô Hương, đó là một phần ức ký bố không thể bỏ bỏ.”

Nghe xong, tôi vừa lòng vừa cảm động bố chồng. Hóa ra đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, anh mang một trái tim đầy vết thương, âm thầm giữ tình yêu dang Mach. Từ đó, tôi không còn tò mò hay khó chịu về bí mật của ông. Thay vào đó, tôi cố gắng nỗ lực chăm sóc ông hơn, như một cách tôn vinh nỗi đau đã giấu kín trong năm.

Câu chuyện về ông Tâm và bà Hương khiến tôi nhận ra rằng, đôi khi những bí mật không cần thiết để che giấu điều xấu, mà là để bảo vệ một trái tim đã chịu đựng quá nhiều tổn thương.